Việc ấy lại xảy ra một lần nữa mới ngày hôm qua.
Một đứa bé gái đến gõ cửa nhà chúng tôi vào lúc chập choạng tối. Nó đã sống ngoài đường phố suốt sáu tháng nay. Nó đã bị cha nó bỏ mặc, bị cha dượng lạm dụng tình dục, rồi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà. (Một câu chuyện rất đặc trưng về các trẻ của chúng tôi).
Đứa bé gái xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà chúng tôi, bẩn thỉu, lạnh lẽo và đói khát.
Đôi mắt nó có một ánh nhìn hoảng sợ, kinh hãi, dường như nói rằng:
“Tôi biết tôi sắp sửa bị ruồng bỏ và lại bị tổn thương một lần nữa.”
Tôi thường xuyên nhìn thấy ánh mắt ấy nơi các đứa trẻ giống như đứa bé gái này. Dường như chút hy vọng trong tâm hồn của nó cũng đã tắt ngúm.
Tôi lên tiếng:
“Chào em, Cindy. Tôi rất vui mừng vì em đã đến đây.”
Cindy nhìn chằm chằm vào tôi, tìm hiểu ánh mắt của tôi.
Và rồi nó òa khóc. Nhưng không phải tiếng khóc than van của một đứa trẻ biểu lộ niềm đau. Cái khóc của Cindy là một hình thức nước mắt khác hẳn.
Đôi mắt Cindy dịu lại, rồi sau đó rực sáng lên. Tôi có thể nhìn thấy nước mắt đã ướt trên hàng mi và khóe mắt của nó.
Sau đó, những giọt nước mắt chảy xuống thành dòng khi tâm hồn Cindy đã làm nó tin tưởng rằng tôi thực sự quan tâm đến nó, và sau cùng nó cũng đã tìm được an toàn.
Cindy cố nhoẻn một nụ cười ngượng ngịu trong lúc đôi dòng nước mắt vẫn chảy xuống trên đôi má.
Tất cả những gì đứa bé gái có thể nói ra được là hai tiếng: “Cám ơn.” Và lời đó nói lên tất cả.
Các bạn đã bao giờ khóc như vậy chưa? Những giọt nước mắt chảy ra vì được thanh thản? Những giọt nước mắt chảy ra vì biết rằng hy vọng lại trở về giữa lúc hầu như tuyệt vọng?
Đó là điều nhất định sẽ xảy ra khi một đứa trẻ cuối cùng đã tìm được một cơ may… một cơ may thực sự cho cuộc đời.
Trong tất cả những gì chúng tôi đã làm cho các trẻ em, thì việc cho chúng biết vẫn có một ai đó quan tâm đến chúng là điều tạo ra nhiều tác dụng nhất. Tôi nghĩ đó thực sự là điều cốt yếu của Nhà Giao Ước chúng tôi.
Dĩ nhiên, chúng tôi cũng cung cấp cho các trẻ những vật dụng cần thiết. Chúng tôi cho chúng ăn. Chúng tôi cho chúng áo quần để mặc. Chúng tôi giúp đỡ chúng tìm được những mái ấm, trường học, và công việc, vân vân và vân vân….
Nhưng trên hết, điều tuyệt đối cần thiết là chúng tôi cho chúng biết chúng là người tốt, là người hữu ích và xứng đáng với tình yêu thương của chúng tôi; và rất nhiều người trong chúng tôi – các bạn, tôi và Thiên Chúa – đang quan tâm đến chúng.
Khi chúng nghe biết, nhìn thấy và cảm nghiệm được tình yêu thương ấy, nhất định chúng sẽ khóc.
Thật khó tin, nhưng rất nhiều đứa trẻ của chúng ta chưa bao giờ có được cảm xúc ấy. Chúng đã bị xua đuổi, bị hà hiếp. Chúng bị đánh lên đập xuống. Chúng bị lạm dụng tình dục. Chúng bị bức hiếp oan ức.
Và cuối cùng, khi chúng cảm thấy an toàn… Khi chúng tin, thực sự tin rằng thế giới này vẫn còn dành cho chúng tình yêu thương… thì sự thanh thản của chúng sẽ rất dạt dào.
Tôi không thể nói cho các bạn biết việc nhìn thấy điều ấy sẽ đem lại thỏa nguyện như thế nào… Tôi không thể nghĩ ra được một món quà nào có giá trị hơn để trao tặng cho một đứa trẻ đang trong lúc cùng quẫn.
Tôi không thể nghĩ ra được một cách thức nào hiệu quả hơn để biến những giọt nước mắt loại thứ nhất mà chúng tôi vẫn thường nhìn thấy tại ngưỡng cửa nhà chúng tôi, những giọt nước mắt của đau thương – thành những giọt nước mắt loại thứ hai – những giọt nước mắt nhẹ nhõm và hy vọng.
Cảm ơn các bạn đã nhớ đến chúng tôi trong lời cầu nguyện. Phần tôi, tôi không bao giờ ngưng cảm tạ Thiên Chúa vì các bạn đã gặp thấy chúng tôi.
Lạy Chúa,
Con tin nơi Chúa nhưng con đầy hoang mang không biết mình sẽ đi về đâu – tất cả những gì con biết được là những nơi con đã từng đến. Con quá sợ hãi và chẳng có một ai để nói chuyện, ngoại trừ chính bản thân, và con giấu kín những cảm xúc của mình trong tiếng nhạc.
Lời kinh do một đứa trẻ viết
tại nguyện đường Nhà Giao Ước của chúng tôi